Ánh sáng mong manh 

Bước chân lúc nào cũng vội

Thời gian vốn chẳng đủ dài

Mò mẫm với lại nguồn sáng

Chỉ sợ rơi qua kẽ tay

 

Cửa sổ tâm hồn chỉ đẹp

Khi nhìn nhau tay nắm tay

Còn ta nhìn khung cửa vỡ

Qua sinh hiển vi mỗi ngày

 

Ở phía sau khung cửa ấy

Là những bà mẹ chờ con

Chiều đi học về có đói

Chữ O viết có thật tròn

 

Là cả tâm hồn trong trẻo

Của em bé rất ngây thơ

Thần tiên qua khung cửa ấy

Có còn trở lại trong mơ

 

Bạn ơi đừng run tay nhé

Khi ghép những mảnh vỡ này

Niềm vui vốn mong manh lắm

Đừng để lọt qua kẽ tay

 

PGS. TS. Lê Xuân Cung - Trưởng khoa Giác Mạc

298 Go top